Có lẽ bạn đã nhìn thấy con
voi thật to lớn trong rạp xiếc bị xích vào chiếc cọc nhỏ xíu. Sinh vật to lớn
ấy có thể nâng hàng trăm ký bằng chiếc vòi của mình, nhưng lại cam chịu xích
như thế chăng? …
Khi con voi đó còn
nhỏ chưa có đủ sức mạnh, nó đã bị trói vào chiếc cọc thép bằng một sợi dây xích
thật lớn. Vì thế dù nó có ra sức cỡ nào cũng không thể phá đứt dây xích mà
thoát đi. Sau một thời gian dài nó đành bỏ cuộc. Và sau đó, dù đã lớn mạnh nó
vẫn không bao giờ nghĩ đến việc phá xích thoát đi. Câu nói “Khó quá! Mình không
thể làm được…” đã hằn sâu vào trong tâm trí nó. Rất nhiều người trong chúng ta
cũng có những suy nghĩ như chú voi kia trong rạp xiếc.
Chúng ta đã tự hạn chế, tự
ràng buộc và cứ tự nhủ rằng “mình chẳng bao giờ làm gì được đâu”, và đã rất
nhiều lần chúng ta bỏ cuộc vì câu nói ấy. Chắc chắn chúng ta ai cũng có những
ước mơ trong đời muốn thực hiện, nhưng chính “vết hằn” kia đã níu kéo chúng
ta...
Giống như những con
voi, có bao nhiêu người trong chúng ta luôn bám chặt vào niềm tin rằng mình
không thể làm được một việc gì đó, chỉ vì một lần thất bại trước đây? Có bao
nhiêu người trong chúng ta không chịu thử một cái mới và gắng làm một việc gì
mang tính thử thách bởi vì cách tư duy ấy của chúng ta? Nỗ lực của chúng ta có
thể không thành công, nhưng xin bạn đừng bao giờ không cố thử.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét